Những ngày mưa rả rích đi qua, trả lại cho mùa thu bầu trời xanh ngắt và ánh nắng vàng ươm trải trên khắp lối. Mùa lại dịu dàng như vốn có. Nét thu tràn ngập không gian, từ màu da trời xanh ngắt, ánh nắng vàng hanh hao đến cơn gió thu dìu dịu lao xao những hàng cây. Sớm tỉnh giấc, khẽ chạm phải cái se se lạnh của mùa, cảm nhận được làn sương mỏng nhẹ như hơi thở của thu. Mùa thu đến, mang theo cảm giác yên bình cho mình. Đi trong mùa thu, như vô thức ký ức về những mùa cũ lại tràn về, khẽ xếp lại vào từng ngăn, từng ngăn trong góc kỷ niệm. Đôi lúc nhớ đến da diết những ngày đi học, nhớ khoảng trời xanh thẳm thẳm nhìn từ sân trường, tán lá bàng lúc lắc chùm quả chín, nhớ những thương yêu đong đầy trong kỷ niệm... Nhớ lại bài thơ năm nào viết trong những ngày đi học, đã rơi vào xa xôi mà tưởng chừng như nét chữ vẫn còn gần lắm...
Gửi một mái trường
Chiều chợt về ngang qua mái trường yêu
Ngô Quyền đó nghiêng mình nghe nắng thở
Thời gian trôi chín mươi mùa phượng nở
Bụi có phủ mờ nét cổ kính trang nghiêm
Những nữ sinh của trường THPT Ngô Quyền tinh khôi với áo dài trắng trong dịp kỷ niệm 90 năm thành lập trường (15/10/1920 * 15/10/2010)
Ta như con thuyền trôi trên những dòng êm
Ghé lại bến khi tuổi vừa mười sáu
Ba năm học bên mái trường yêu dấu
Ngoảnh lại nhìn chút tiếc nuối gọi tên
Với bạn bè bao giây phút không quên
Ta thương lắm những bảng đen, phấn trắng
Dáng thầy xưa không nhòa theo năm tháng
Chắp cánh lớp lớp học trò qua sông
Từ mái trường này ta xin gửi lại tuổi thơ
Hành trang bước vào đời mang theo bao kỷ niệm
Suốt cuộc đời dẫu mãi còn tìm kiếm
Cũng chẳng bao giờ ta thấy lại ngày xưa...
Thúy Hồng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét